"Ồ", tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm bà chậm trễ đâu," Ông nói khi đang cố gắng thoát ra khỏi cái thang cuốn đông nghẹt người. Tôi cũng phải công nhận điều này. Nhiều khi mình cũng bực bội không thể chịu được khi đi bộ hay lái xe phía sau những người già. Tôi cũng gắt gỏng hoặc phóng vù qua họ, bởi tôi đang vội vã mà bị chặn phía trước như vậy.
Có lẽ lúc này tôi nhận thấy điều đó rõ hơn, bởi vì tôi thấy mình rồi sẽ cũng như vậy một ngày không xa. Hôm nay, tôi thấy bản thân mình qua những bước chân chậm chạp của một ông già, bởi vì nó khiến tôi phải chậm lại, dừng bên và hỏi xin ông thứ lỗi cho. Ông đang đi trước, cách tôi khoảng 5 hay 6 người. Tôi đang vội, và tôi thấy ông như một vật cản đường. Tôi từng nhìn thấy người ta bước ra khỏi cầu thang cuốn và dừng lại, lo sắp xếp đồ đạc gọn vào tay để xách đi, và rồi bất ngờ sẽ có một chuỗi bực dọc của những người phía sau lưng họ. Bạn không thể làm tắt đường của cái thang cuốn đầy người vốn đang xếp hàng sau lưng bạn. Giống như cái con thỏ quảng cáo pin Energizer vậy, nó luôn luôn hoạt động "liên tục, liên tục." Ông lão này thấy rõ cái "thử thách" của mình.
Ông cố gắng và liều lĩnh bước qua một bên. Lóng ngóng với những cái bịch nhỏ trong tay, khổ sở để giữ thăng bằng, bạn có thể thấy được ông đang gặp khó khăn trong lúc này. "Tôi xin lỗi, thứ lỗi cho tôi nhé! Tôi không có ý cản trở đường của bà," ông nói vậy khi cố gắng đứng nép vào một bên của chiếc thang cuốn. Tôi chợt nhìn điều này một cách mới lạ. Nó giống như tôi đang nhìn thấy mình trong tương lai vậy. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho ông lão. Tôi cảm thấy bực mình và giận sôi trong bụng, bởi ông lão thì cứ luôn miện nói xin lỗi mọi người, trong khi đúng ra thì những người ở đó phải làm gì để giúp đỡ và cất nỗi sợ hãi của ông đi chứ. Từng người một cứ lần lượt bước qua ông cho lẹ. Tôi nghe một vài câu càm ràm nho nhỏ khi một phụ nữ bước lên trước ông lão. Và tôi thấy mình! Khi tôi đến gần ông, thì ông cũng vừa đứng vững lại được. "Ồ, tôi xin lỗi. Tôi không biết còn có người phía sau nữa," ông nói. "Không đâu ông. Ông không cần tránh đường cho tôi," tôi đáp.
Điều này làm tôi đau lòng. Tôi chợt nhận ra rằng thật đáng buồn vì thế giới này quá vội vã. Và dĩ nhiên, trong thế giới đó có cả tôi. Nhưng... từ bây giờ thì không có tôi nữa, hãy trừ tôi ra ngoài cái thế giới vội vã đó đi. Ông lão tuyệt vời này đã trả xong những sự nợ rồi. Dù bao lâu ông sống trên thế gian này, chắc hẳn ông đã vượt qua bao chặng đường gồ ghề, và trải qua bao dặm đường quan trọng trong cuộc đời. Bây giờ, lẽ nào ông phải xin lỗi chỉ vì mình di chuyển chậm chạp hơn? Lòng tôi quặng đau khi tôi nhìn vào mắt ông. Tôi ước rằng tôi có thể thấy tất cả những điều mà ông từng thấy những năm tháng qua. Gương mặt ông đã trải qua nhiều sương gió với đầy những nếp nhăn của tuổi già. Dưới đôi mắt ông là một quầng da mềm cong theo khóe mắt, cho tôi thấy ông cũng trải qua nhiều khoảnh khắc hạnh phúc nữa. Đó là những dấu ấn còn sót lại của một người hay cười đùa và hạnh phúc. Tôi hỏi, "Ông à, tôi có thể giúp ông cầm những thứ kia không?" Ngại ngần một chút, cuối cùng ông nói, "Ồ vâng, cám ơn." Tôi đặt tay dưới cánh tay ông và đi cùng ông đi xa đám người vội vã kia, đến một chỗ an toàn. "Thế ông đang định mua sắm gì thế?" "Ồ, chỉ là vài thứ nhỏ nhặt cho hàng xóm của tôi. Cô ấy là một bà mẹ trẻ đang phải nuôi con một mình. Cô ta luôn tử tế với tôi. Tôi nghĩ một hộp kẹo cho ngày lễ Mẹ..." ông nói, và rồi ông dừng lại đột ngột, bỏ tay vào túi tìm kiếm gì đó. "Ông có cần thứ gì không?" Tôi hỏi. "Ồ không. Đây rồi. Tôi nghĩ tôi có nó đây. Tôi luôn mang theo chúng," ông bảo. Rồi ông lôi từ trong túi ra một nắm giấy, ông lựa và đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nó viết: "John A. Pomicter Bạn của mọi người... Không có kẻ thù!
Tôi cầu nguyện với Chúa hôm nay và Bạn chính là câu trả lời của Ngài. Cám ơn!" "Cái này cho anh đấy," ông nói với tôi. "Cám ơn vì đã dừng lại và giúp đỡ một người già yếu như tôi." "Không đâu ông ạ, thật ra ông đã giúp tôi đấy. Tôi khám phá ra rằng mình không cảm thấy hạnh phúc trong thế giới này, nhưng tôi chính là một phần của nan đề. Bây giờ tôi sẽ là một phần của giải pháp. Tôi không còn là nan đề nữa!" "Đó chính là mục đích để sống đấy," ông lão mỉm cười và nói.
"Anh biết không, Chúa gửi đến cho tôi những món quà mỗi ngày, và ít nhất, luôn luôn có một người đặc biệt. Anh là món quà hôm nay của tôi! Hãy cùng tôi đi mua một ít sô-cô-la nào."
Suy Gẫm
Cuộc sống mỗi ngày đầy những bận rộn, hối hả. Có đôi khi, chúng ta bị cuốn theo những bận rộn và lướt qua cuộc đời mà không dừng lại để nhìn và nhận biết mục đích Chúa đã để chúng ta trên đất. Mỗi phút giây trong cuộc đời chúng ta đều là cơ hội để chúng ta bày tỏ Chúa qua đời sống của mình, và làm đầy ý nghĩa cuộc sống mình. Hãy tận dụng những cơ hội ấy mỗi ngày, hãy là một món quà Chúa dùng để ban tặng cho người khác!
Mỗi Tuần Một Câu Kinh Thánh
Hầu cho anh em ở giữa dòng dõi hung ác ngang nghịch, được nên con cái của Đức Chúa Trời, không vít, không tì, không chỗ trách được, lại giữa dòng dõi đó, giữ lấy đạo sự sống, chiếu sáng như đuốc trong thế gian. Philíp 2:15