Có một chiếc cầu bắc ngang qua một dòng sông rộng lớn. Hầu như suốt ngày hai nhịp cầu được mở ra, nằm song song với hai bờ để tàu bè qua lại được dễ dàng. Nhưng cũng có những lúc nhất định trong ngày, hai nhịp cầu được nối lại bắc ngang qua sông để cho những chuyến tàu lửa chạy qua. Người gác cầu ngồi trong một căn nhà nhỏ bên bờ sông để điều khiển hoạt động của hai nhịp cầu.
Vào một đêm nọ, khi ông đang chờ chuyến tàu cuối cùng trong ngày đi qua, ông nhìn vào màn đêm mờ tối và thấy từ xa ánh đèn của đoàn tàu đang tiến lại gần. Ông bước về trạm điều khiển, chờ cho đến khi đoàn tàu đến đúng khoảng cách quy định thì ông sẽ xoay hai nhịp cầu lại bắc ngang qua sông. Và khi hai nhịp cầu đã vào vị trí, bất ngờ, ông hốt hoảng nhận ra cái khóa an toàn nối hai nhịp cầu với nhau không hoạt động được nữa. Nếu chiếc cầu không có thiết bị khóa an toàn này, nó sẽ lắc lư và làm đoàn tàu trượt khỏi đường ray và lao xuống sông.
Đây là chuyến tàu chở khách, với rất nhiều hành khách trên toa. Ông vội chạy thật nhanh qua bờ bên kia, ở đó có một đòn bẩy điều khiển bằng tay mà ông có thể dùng sức để giữ cái khóa an toàn. Ông sẽ phải giữ chặt cái đòn bẩy này cho đến khi đoàn tàu đi qua. Từ đằng xa, ông có thể nghe thấy đoàn tàu đang tiến lại gần. Ông dùng hết sức của mình giữ thật chặt đòn bẩy. Ông đè cả thân mình lên trên nó, cố gắng giữ cái khóa an toàn của hai nhịp cầu khi đoàn tàu đi qua. Rất nhiều mạng sống trên tàu phụ thuộc hoàn toàn vào sức mạnh của ông lúc này! Bất chợt, phía bên kia chiếc cầu từ hướng trạm điều khiển, ông nghe một tiếng gọi vang lên khiến cả người ông trở nên lạnh toát. "Ba ơi, ba ở đâu?"
Đứa con trai 4 tuổi của ông đang vượt qua chiếc cầu để tìm ông. Phản ứng đầu tiên của ông là hét gọi con "Con ơi chạy nhanh lên, chạy nhanh lên". Nhưng đoàn tàu đã đến rất gần. Đôi chân bé nhỏ sẽ không thể nào giúp con ông tự mình vượt qua chiếc cầu trước khi đoàn tàu tới. Ông muốn rời khỏi chiếc đòn bẩy, chạy thật nhanh đến để bồng đứa con yêu dấu của mình chạy đi an toàn. Nhưng ông cũng nhận ra rằng ông không thể nào rời khỏi vị trí đó vào lúc này. Hoặc là tất cả mọi người trên đoàn tàu hoặc đứa con yêu dấu của ông sẽ phải chết. Trong tích tắc, ông đã phải quyết định! Đoàn tàu lướt nhanh qua trên chiếc cầu một cách an toàn. Không một ai trên đoàn tàu hay biết rằng có một cơ thể bé nhỏ đã bị hất tung xuống dòng sông một cách không thương tiếc bởi đoàn tàu mà họ đang ở trên đó. Cũng chẳng ai quan tâm đến hình ảnh một người đàn ông đau khổ tột cùng nhưng tay vẫn bám chặt chiếc đòn bẩy khi đoàn tàu chạy qua. Họ cũng không nhìn thấy được những bước đi thất thểu của ông trên đường trở về nhà để nói cho vợ nghe về cái chết đau thương của đứa con yêu dấu.
Nếu bạn hiểu được cái cảm xúc của người đàn ông này khi chứng kiến cái chết của con mình thì bạn cũng bắt đầu hiểu sự đau đớn của Cha chúng ta trên trời khi Ngài hi sinh Con độc sanh của Ngài để làm nhịp cầu kéo chúng ta đến sự sống đời đời.
Câu Hỏi Suy Gẫm
Có bao giờ bạn tự hỏi rằng tại sao Đức Chúa Trời lại làm cho đất rúng động, bầu trời trở nên tối tăm khi Chúa Giêxu chết trên thập tự giá? Đức Chúa Trời sẽ cảm thấy như thế nào khi chúng ta lướt qua trong đời này mà chẳng hề nghĩ về những gì mà Ngài đã làm cho chúng ta qua Đức Chúa Giêxu?
- Lần cuối cùng mà bạn cảm tạ Chúa về sự hi sinh của Con Ngài là khi nào?
- Bạn sẽ làm gì đối với ơn cứu chuộc mà Chúa dành cho bạn?
Mỗi Tuần Một Câu Kinh Thánh
Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời. Giăng 3:16