Tôi vội vã bước vào một khu buôn bán đồ nhỏ gần nhà, xem thử còn thứ gì sót lại mà tôi có thể mua làm quà cho mùa Giáng sinh này không. Tôi nhìn mọi người xung quanh và tự lằm bằm một mình, chắc lại phải tốn khá nhiều thời gian ở chỗ này, đúng là tôi còn quá nhiều thứ phải làm. Giáng sinh đang đến rất gần rồi. Bận rộn, mệt mỏi, tôi ước gì mình có thể ngủ suốt mùa Giáng sinh này. Tôi cố gắng hết sức chen lấn giữa đám người đông nghẹt này để đi đến quầy hàng bán đồ chơi.
Một lần nữa, tôi phải làu bàu với chính mình khi nhìn giá của các món đồ chơi ở đây. Tôi phân vân không biết mình có nên cho những đứa cháu nội chơi với những thứ đồ chơi mắc tiền như thế này không? Và tôi cứ đi qua đi lại, nhìn những con búp bê đang được trưng bày trên gian hàng. Phía đằng kia, tôi bất chợt nhìn thấy một cậu bé khoảng năm tuổi, đang ôm trong tay một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé cứ vuốt tóc nâng niu con búp bê mãi trong tay. Tôi không thể không nhìn cảnh đó. Tôi cứ liếc nhìn cậu và tự hỏi không biết cậu bé định mua con búp bê đó cho ai. Tôi thấy cậu quay sang nói chuyện với một người phụ nữ mà cậu gọi bằng dì, và hỏi "Dì có chắc rằng con không đủ tiền không?"
Người phụ nữ trả lời với vẻ như không còn đủ kiên nhẫn nữa, "Con cũng biết là con không đủ tiển để mua nó mà." Người dì ấy bảo cậu bé cứ ở đó, đừng đi đâu, chờ cô ta đi mua thêm vài món đồ nữa và cô sẽ quay lại trong vài phút thôi. Nói rồi cô ta buớc đi. Cậu bé vẫn tiếp tục ôm con búp bê trong tay mình. Thấy vậy, tôi đến bên cậu và hỏi xem con búp bê đó cậu định dành cho ai thế? Cậu bé trả lời, "Đây là con búp bê mà em gái cháu rất thích cho dịp Giáng sinh. Nó biết rằng thế nào ông già Noel cũng sẽ đem đến cho nó." Tôi bảo cậu rằng có thể ông già Noel sẽ tặng em gái cậu món quà đó đấy. Cậu bé trả lời, "Không, ông già Noel sẽ không thể nào đi đến được nơi em gái cháu đang ở đâu... Cháu sẽ gởi mẹ cháu để nhờ mang đến cho em gái thôi."
Tôi hỏi cậu thế em gái của cậu hiện nay đang ở đâu? Cậu bé nhìn tôi với đôi mắt thật buồn và nói, "Em gái cháu đã về với Chúa Jesus. Ba cháu bảo rằng mẹ cháu cũng sắp phải đi đến nơi đó với em gái cháu." Trái tim tôi như ngừng đập. Một lúc, cậu bé nhìn tôi và nói, "Cháu đã dặn với ba cháu là nói mẹ khoan hãy đi đã, ráng đợi cháu từ cửa hàng trở về." Nói xong, cậu lại hỏi tôi có muốn xem tấm hình của cậu không? Khi nghe tôi bảo rằng tôi rất thích, cậu lấy từ trong túi ra mấy tấm hình mà cậu vừa chụp ngay trước cửa tiệm đồ chơi này. Cậu nói "Cháu muốn mẹ cháu đem những tấm hình này theo với mẹ, để mẹ không bao giờ quên cháu cả. Cháu yêu mẹ cháu nhiều lắm và ước ao rằng mẹ đừng rời bỏ cháu đi đâu cả. Nhưng ba cháu nói rằng mẹ cần đến với em gái cháu." Tôi thấy cậu bé cúi đầu xuống một lúc, rồi ngẩng lên trong im lặng. Trong lúc cậu bé không nhìn thấy, tôi vội thò tay vào ví tiền và rút ra một nắm tiền. Tôi đề nghị cậu bé, "Chúng ta sẽ cùng đếm lại số tiền của cháu một lần nữa nhé?" Cậu trở nên rất háo hức và đồng ý, "Vâng, cháu tin rằng thế nào cũng đủ mà." Tôi lén bỏ số tiền mà tôi vừa rút ra vào số tiền của cậu, và chúng tôi cùng đếm với nhau. Đương nhiên rằng số tiền đó dư để mua một con búp bê. Cậu bé nói nhỏ, "Cám ơn Chúa Jesus, Ngài đã ban cho con đủ tiền rồi." Rồi cậu bé nói "Cháu chỉ mới vừa xin Chúa Jesus cho cháu đủ tiền để mua con búp bê này, để gửi mẹ đem cho em gái cháu. Và Chúa đã nghe lời cầu xin của cháu. Cháu cũng muốn xin Ngài cho cháu tiền để mua tặng mẹ một bông hồng trắng, nhưng cháu chưa xin Ngài, thì Ngài đã cho cháu có đủ tiền để mua cả con búp bê và bông hồng trắng cho mẹ nữa. Mẹ cháu rất thích bông hồng màu trắng, thích lắm cơ."
Một lúc sau, người dì của cậu bé trở lại. Tôi vội đẩy nhanh chiếc xe mua hàng đi. Và từ lúc đó trở đi, tôi không thể nào không nghĩ về cậu bé; tâm trạng của tôi cũng hoàn toàn khác với lúc đầu khi mới bước vào cửa hàng này. Tôi nhớ lại một câu chuyện được đăng trên báo cách đây vài ngày, về một người tài xế say rượu đã tông vào một chiếc xe, làm chết một đứa bé gái và làm người mẹ bị thương rất trầm trọng. Gia đình họ đang trong quyết định có nên tiếp tục kéo dài cuộc sống của người mẹ bằng các biện pháp y học hay không. Tôi nghĩ chắc là cậu bé kia không liên quan gì đến câu chuyện trên báo đâu. Hai ngày sau, tôi đọc trên báo và được biết gia đình nọ đã quyết định không tiếp tục kéo dài cuộc sống của người phụ nữ trẻ kia. Cô ta đã qua đời. Tôi vẫn không thể nào quên được cậu bé nhỏ, tôi tự hỏi không biết hai câu chuyện này có gì liên hệ với nhau không.
Cuối ngày hôm đó, không thể chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng được nữa, tôi quyết định đi ra ngoài, mua một bó bông hồng trắng đi đến nhà tang lễ, nơi có người phụ nữ xấu số kia. Và tại đó, tôi thấy một người phụ nữ đang nằm, tay để trên ngực giữ một chiếc bông hồng trắng, một con búp bê rất dễ thương và những tấm hình của cậu bé nhỏ mà tôi đã gặp ở tiệm đồ chơi hôm nọ. Tôi rời nhà tang lễ trong nước mắt. Cuộc đời tôi đã thay đổi từ đó. Tình yêu thương mà cậu bé nhỏ dành cho đứa em gái và người mẹ của cậu thật tuyệt diệu biết bao.