Một thanh niên vừa mất việc, anh ta không biết phải giải quyết làm sao nữa. Thế nên anh đành tìm một vị mục sư già để nói chuyện. Bỏ qua lời khuyên của vị mục sư, anh ta liên tục nguyền rủa và trách móc về nan đề xảy đến cho mình. Cuối cùng, anh siết chặt nắm đấm và gào lên, "Tôi nài xin Chúa hãy nói điều gì để giúp đỡ tôi. Hãy cho tôi biết, tại sao Chúa không trả lời?" Vị mục sư già ngồi đối diện bên kia căn phòng, nói điều gì đó để trả lời anh.
Ông nói thật nhỏ nhẹ khiến anh không thể nhận ra được. Anh trai trẻ bước ngang qua căn phòng. "Ông mục sư nói gì vậy?", anh ta hỏi. Vị mục sư lại nhắc lại lần nữa, nhưng một lần nữa, giọng ông thật nhỏ như một tiếng thì thầm. Vì thế, anh thanh niên lại tiến đến gần hơn, anh đến và nghiêng người xuống ghế của vị mục sư già. "Xin lỗi, con vẫn chưa thể nghe được mục sư nói gì", anh ta nói.
Đến khi đầu của họ chụm lại, vị mục sư mới khe khẽ nói một lần nữa. "Thỉnh thoảng Chúa nói thì thầm thôi, vì thế chúng ta phải đến thật gần Ngài mới có thể nghe được." Lần này, anh thanh niên đã nghe và hiểu.
Dầu núi dời, dầu đồi chuyển, nhưng lòng nhân từ ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi, lời giao ước bình an của ta chẳng chuyển, Đức Giê-hô-va, là Đấng thương xót ngươi, phán vậy. [Ê-sai 54:10]